Insane
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Khi công chúa trở thành nữ hầu


phan_4

Sau khi rời giường, chuyện thứ nhất chính là đi dập đầu tạ ơn Kim lão gia, Kim lão gia ngồi ở ghế chủ đương gia, nhìn Tiểu Viên quy củ đối mình quỳ xuống dập đầu, vừa nói lời tạ ơn. Tay khoác lên bên ghế, lông mày vo thành một nắm, Tiểu Viên tướng mạo rất xinh đẹp, cử chỉ cũng đủ ưu nhã, nhưng là, nàng thế nào gầy như vậy, cái mông lại nhỏ như vậy, người như vậy làm sao sinh con cho Kim gia? 

Kim đại gia mới bất kể những thứ này nhìn động tác của Tiểu Viên, chẳng qua là hì hì cười, cười xong lại hỏi Kim lão gia: "Cha, có phải hay không, Tiểu Viên chính là người của ta?" Cái này, Kim lão gia chần chờ quyết định, Kim đại gia đã chạy đến bên cạnh Tiểu Viên quỳ xuống, chuẩn bị dập đầu 

Tiểu Viên nghe lời này, trong lòng không biết là tư vị gì, người ngốc ngốc này, chẳng lẽ số mạng mình cùng mẫu hậu một dạng sao? Nhưng là người mẫu hậu gả, thế nào cũng là hoàng đế a, mà người nam nhân này, tuy rằng hắn đối với mình rất tốt, nhưng hắn chỉ là con trai của một nhà giàu thôn quê. 

Tiểu Viên vẫn còn đắm chìm trong buồn bã, một gã sai vặt từ bên ngoài chạy vào, thi lễ nói: "Lão gia, cô gia trở lại." Kim lão gia sờ sờ râu, đối với Kim đại gia nói: "Đứng lên đi, chuyện này là đại sự, không thể qua loa." 

Kim đại gia vốn là lòng tràn đầy vui mừng muốn dập đầu, lại nghe thấy phụ thân nói như vậy, bĩu môi, lắc lắc thân thể không chịu. Kim Phúc thấy, tiến lên đỡ hắn dậy: "Đại gia, ngươi đừng tính tình trẻ con như vậy." Rồi cười ha ha, đối với Kim đại gia nói: "Ngươi mà không đứng lên, nha đầu này cũng không được đứng dậy đâu.” 

Kim đại gia quay đầu nhìn lại, Tiểu Viên quy củ quỳ ở nơi đó, vội vàng đứng lên, đứng lên thời điểm còn một tay kéo Tiểu Viên dậy, trong miệng nói: "Mau dậy đi, không cần quỳ nữa." Kim lão gia thấy hành động này của Kim đại gia, chân mày nhíu lại, giống như đau răng ho khan một tiếng, cái gì cũng chưa nói. 

Vương Thắng An từ bên ngoài đi vào, lần đi Kiến Khang này, mọi chuyện phi thường thuận lợi. Thúc thúc hiện tại đã đưa lễ thăm hỏi tới quan họ Tư Không, huống chi triều đình mới thành lập, cũng là thời điểm thiếu người, một cây bút không thể viết ra hai chữ Vương, tìm cái chức vị, là chuyện dễ dàng. 

Chỉ là mình mới tiến vào con đường làm quan, chức quan nhỏ một chút, chỉ là chức quan Huyện lệnh bị để trống lâu ngày, còn phải đợi đến tháng ba sang năm, mình cũng đành phải đồng ý, sự tình đã xong xuôi , trong lòng hết sức vui mừng, một đường vào Kim gia. 

Trên đường đi đột nhiên nhớ tới, nhạc phụ hắn, cũng không phải là danh môn đại tộc, cũng chỉ là nông hộ (hộ nông dân) ngoài thành Kiến Khang. Đến lúc đó thành thân, xã giao, sẽ trở thành chuyện cười của đám bạn đồng liêu. 

Nghĩ tới đây, trong lòng dần dần có chút không vui, chỉ là lúc mình mới tới Giang Đông, không có tìm được nơi nương tựa, Kim lão gia đối với mình cũng coi như có ân, Kim tiểu thư nhìn dáng ngoài coi như xinh đẹp, cũng coi như là người hiền lương, theo muội muội mình nói, Kim tiểu thư những năm này, rất cố gắng học quy củ, làm nàng dâu Vương gia, miễn cưỡng cũng chấp nhận được. 

Chương 8: Chịu khổ

Vương Thắng An không khỏi thở dài một tiếng, sớm biết thế cục bình định nhanh như vậy, ngày đó cũng không cần vội vã đáp ứng hôn sự với Kim gia, đợi đến khi làm quan, tự nhiên nổi danh cưới thêm vợ vào cửa, mà không phải chịu thiệt như vậy, một cô gái, xem ra, chỉ có thể sau khi lập gia đình, sẽ nạp thêm mấy thiếp. (muanho: phi,.. đồ đồ…Muanho không biết nặng lời a.) 

Vào trong Kim gia, lại nghe người làm nghị luận, Tiểu Viên trong họa có phúc, lão gia chấp nhận chuyện nàng cùng đại gia. Tiểu Viên là người Vương Thắng An để ý, nàng là thiếp đầu tiên được nạp. Nghe Tiểu Viên sẽ được gả cho đại gia, trong lòng không vui tăng lên. Mấy bước đi nhanh tới trong phòng, vừa đúng lúc nghe Kim lão gia nói, đây là đại sự, mấy ngày nữa quyết định, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, không khỏi dò xét cẩn thận nhìn Tiểu Viên . 

Thấy nàng bệnh nặng mới khỏi, gầy đi rất nhiều, dù nàng mặc áo cũ, lại vẫn như cũ điềm đạm đáng yêu. Vương Thắng An không khỏi nổi lên lòng thuơng hương tiếc ngọc, hận không thể đem Kim đại gia đẩy ra, ôm nàng vào trong lòng mình thương tiếc, lại thấy Kim đại gia chẳng qua là nhìn chằm chằm nàng cười khúc khích, không khỏi thầm mắng câu, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, nhưng vẫn là tiến lên cho Kim lão gia hành lễ. 

Kim lão gia thấy con rể mà mình tâm đắc, dĩ nhiên là quên Kim đại gia bên này, chẳng qua là phất tay khiến Tiểu Viên bọn họ đi ra ngoài, Tiểu Viên hành lễ, vừa đi đến cửa phòng. Thì nghe thấy Vương Thắng An nói câu: "Hà Gian Vương ở Kiến Khang được Tứ thúc giúp đỡ lên ngôi, Tứ thúc có công hộ quốc, vì vậy tiểu tế tìm được một chức quan." Hà Gian Vương, lên ngôi, đó không phải là Thập tứ ca ca sao? Tiểu Viên dừng bước, muốn đi vào hỏi cho rõ ràng. 

Đúng lúc này, Vương mụ vừa mới tới, thấy nàng dừng bước, lông mày nhíu lại, thanh âm tức giận quát: "Ngươi quyến rũ đại gia còn chưa đủ à? Còn muốn quyến rũ cô gia, ở chỗ này chắn cửa làm cái gì?" Tiểu Viên nghe lời này, đâu còn dám dừng lại nưẫ, chỉ đành đáp một tiếng, liền tiếp tục đi ra. Vương mụ đợi đến lúc nàng đi qua, kéo nàng một cái: "Còn không đi mau chút." 

Nói xong tăng thêm một câu: "Ngươi thật nghĩ mình là chủ nhân Kim gia rồi hả ?" Tiểu Viên vừa định giải thích, sau đó lại nghĩ, giải thích với bà ta cũng chẳng có ích gì, chỉ đành đi theo ở phía sau. Đến trong tiểu viện, vào phòng Kim tiểu thư . Kim tiểu thư ngồi ở phía trước cửa sổ, nhìn Tiểu Viên quy củ tiến lên hành lễ, chẳng qua là không nói lời nào. 

Tiểu Viên hành lễ đứng dậy, chẳng qua là cúi đầu, không biết Kim tiểu thư trong hồ lô bán thuốc gì. Kim tiểu thư nhìn nàng một hồi, không khỏi cười lạnh nói: "Hảo nha đầu, ta lại nhìn lầm ngươi rồi?" Vừa nói vừa đi tới trước mặt nàng, lấy tay nâng cằm của nàng lên, nhìn kỹ hồi lâu, thả tay xuống, dùng khăn lụa lau tay, tiếp tục cười lạnh nói: "Bộ dáng, dáng dấp thật đúng là không tệ, chẳng qua là tâm tệ." 

Nói đến đây, Kim tiểu thư hừ một tiếng: "Ngươi lại dám trêu hoa gho nguyệt, đã lừa được ca ca ta thì thôi, lại dám ở chỗ này quyến rũ cô gia, thật sự là quá vô sỉ." Kim tiểu thư nói mấy câu đó cũng là cắn răng nghiến lợi nói. Tiểu Viên nếu thật giống như tên nàng, là một viên tròn tròn, chỉ sợ đã bị Kim tiểu thư dùng hàm răng giữa cắn, cắn đến tan xương nát thịt. 

Tiểu Viên lén nhìn xung quanh, thấy trong phòng chỉ có Vương mụ cùng Lục Khởi, cửa sổ đã đóng chặt chẽ, xem ra Kim tiểu thư đã làm đủ chuẩn bị, muốn hảo hảo tính sổ. Dù sao mình từ ngày đó nghe Tiểu Lan nói, có lẽ đã chết mấy lần rồi. Nghĩ tới đây, Tiểu Viên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Kim tiểu thư, cất cao giọng nói: "Tiểu thư lời này, làm hầu gái, không dám trái lời, nô tỳ kể từ lúc vào trong phòng tiểu thư, không bước chân ra khỏi nhà, lại không biết tiểu thư lời này từ đâu mà đến." 

Chương 8.2 

 

Kim tiểu thư vốn cho là, mình nói mấy câu sẽ dọa sợ khiến Tiểu Viên quỳ xuống, luôn miệng nhận sai, ai ngờ hôm nay Tiểu Viên không như ngày trước, không khỏi cau mày, chợt đập cái bàn: "Cái nha đầu này, còn dám già mồm, còn không quỳ xuống cho ta?" 

Tiểu Viên đã biết nàng sẽ nổi giận, cắn cắn đôi môi, chỉ là nói: "Nếu nô tỳ có tội, tiểu thư phạt nô tỳ là đúng, chẳng qua là nô tỳ không có tội, vì vậy cũng không dám lãnh phạt." Kim tiểu thư tổng thể cũng không quá chua ngoa, nghe Tiểu Viên mấy câu nói đó, khiến cho tức giận liên tiếp ho khan. Lục Khởi vội tới thay nàng vỗ thân thể, đối với Tiểu Lan nói: "Hảo khéo mồm khéo miệng, Tiểu Viên ngươi bị bệnh nhiều ngày, thần trí cũng bị bệnh hay sao? Lão gia mặc dù ưng thuận đem ngươi cho đại gia, nhưng một ngày sự chưa thành, một ngày ngươi vẫn là nha hoàn của tiểu thư, ngươi nhanh mồm nhanh miệng như vậy, thì chỉ khiến da thịt chịu khổ." 

Kim tiểu thư lúc này nóng nảy, không đợi Lục Khởi phục vụ, tự mình rót tách trà uống, nghe lời Lục Khởi nói, nảy sinh ác độc: "Dám đáp trả ta, muốn vào cửa Kim gia, ngươi cũng không xem phân lượng ngươi một chút." Tiểu Viên nghe Kim tiểu thư lời nói mâu thuẫn, ở chỗ này suy nghĩ, Vương mụ không nhịn được, tiến lên dùng chân đá đầu gối Tiểu Viên, Tiểu Viên bị đụng quỳ xuống. 

Vương mụ đắc ý nói: "Nhìn một chút, không phải chịu quỳ rồi sao?" Tiểu Viên mặc dù quỳ xuống, đầu lại không thấp xuống , một đôi mắt, quật cường nhìn Kim tiểu thư, Kim tiểu thư thấy nàng như vậy, rốt cuộc không nhịn được rồi. Tiến lên tát hai cái trên mặt Tiểu Viên, trong miệng mắng: "Ta đem khuôn mặt yêu mị này làm hỏng, xem ngươi còn lấy cái gì quyến rũ người?" 

Thấy nàng dọa hủy dung Tiểu Viên, Vương mụ vội vàng tiến lên khuyên nhủ: "Tiểu thư, cái loại nô tỳ ti tiện này không đáng để người tự mình ra tay, huống chi đánh vào trên mặt, sẽ rớt xuống ngụy trang." Kim tiểu thư ra tay thật nặng, mặc dù chỉ là hai cái tát, khóe miệng Tiểu Viên cũng chảy ra máu, Kim tiểu thư thấy dạng này, nghe Vương mụ nói cũng có lý, cười một cái, tay lấy toàn bộ trâm cài đã bị lệch trên đầu. 

Đột nhiên nhớ tới trâm cài này là Vương gia đưa tới – lễ vật đính hôn , việc đánh Tiểu Viên không cần gấp gáp, truyền tới tai Vương Thắng An, đến lúc đó lấy lý do mình hung hãn đố kỵ rồi từ hôn với mình cũng không hay. Ngồi trở lại chỗ ngồi, phân phó Lục Khởi châm trà uống, ở trên ghế bày ra dáng bộ ưu nhã, cười đối với Vương mụ nói: "Mụ mụ nói, cũng có lý, chẳng qua là nha đầu này, không cho nàng một chút dạy bảo, cũng không được." 

Nói xong nhẹ nhàng lắc đầu, Vương mụ cười nói: "Tiểu thư của ta, là người tôn quý, không cần vì nàng tức giận, việc giáo huấn người làm, hay là để ta làm." Kim tiểu thư gật đầu, nhìn Lục Khởi một cái: "Lục Khởi, ngươi cũng theo Vương mụ học hỏi, ngươi phải theo ta lập gia đình, những chuyện này cần phải học ." 

Lời này nói trúng lòng Lục Khởi, luôn miệng đáp ứng, tiến lên lôi kéo Tiểu Viên, hai người liền hướng bên ngoài đi, rồi vào phòng Tiểu Viên. Vương mụ ngồi xong, đối với Tiểu Viên cười nói: "Tiểu Viên, ta biết thân thể ngươi hư nhược, phải hảo hảo nghỉ ngơi, như vậy a." Vừa nói vừa nháy mắt với Lục Khởi, Lục Khởi hiểu ý, tiến lên bắt lấy Tiểu Viên . 

Tiểu Viên đang kỳ quái họ định làm gì, chỉ thấy Lục Khởi đưa tay ra cởi quần áo mình, Tiểu Viên lần này luống cuống, lấy tay bảo vệ ngực nói: "Các ngươi muốn làm gì?" Vương mụ cười một tiếng: "Đây không phải là cho ngươi hảo hảo an dưỡng sao, phục vụ ngươi nghỉ ngơi." 

Lúc nói chuyện, Lục Khởi đã đem áo ngoài của Tiểu Viên cở ra, chỉ còn tiểu y, đây vốn không phải phòng tốt, gió lạnh thổi, khiến Tiểu Viên run lẩy bẩy. Vương mụ cùng Lục Khởi cười một tiếng, Vương mụ lấy ra sợi dây, cùng Lục Khởi, hai người cùng động thủ, đem Tiểu Viên trói lại, sau đó kéo nàng lên giường. (muanho: các ngươi định làm gì Tiểu Viên của ta. Tránh ra. Tránh ra. Vương mụ: kaka...) 

Chương 8.3 

 

Đắp kín mền, Vương mụ lúc này mới cười nói: "Tiểu Viên, ngươi cứ như vậy nghỉ ngơi đi, ta sẽ cho người đưa cơm canh tới." Tiểu Viên không biết họ làm như vậy để làm gì, Lục Khởi đang định đi ra ngoài, nhìn thấy cây gậy, thuận tay cầm lên, đối với Tiểu Viên nói: "Ta sợ ngươi lạnh, ta tốt bụng, sẽ cho ngươi thêm chút ấm áp nha." 

Vừa nói ánh mắt biến đổi, trở lên sắc bén, cầm cây gậy kia hướng đùi Tiểu Viên đánh, mặc dù được đắp chăn, nhưng chăn lại mỏng, Tiểu Viên lại bị trói, muốn động tránh ra cũng không được. Chỉ đành phải gắng gượng chịu đựng, Lục Khởi ước chừng đánh ba mươi cái mới thả tay, thấy Tiểu Viên đã đau không kêu được, lúc này mới hài lòng bỏ lại cây gậy, cười lạnh một tiếng, cùng Vương mụ đi ra ngoài. (muanho: oa oa http://diendanlequydon.com/images/smilies/icon_cry.gif http://diendanlequydon.com/images/smilies/icon_cry.gif Tiểu viên của ta… Không… không…) 

Tiểu Viên cảm thấy chân đau như muốn nứt ra, mình lại bị trói, muốn vén chăn lên nhìn một chút, cũng không có biện pháp, trong lòng một hồi chua xót, nước mắt ào ào chảy xuống, vừa mới nghe Hà Gian Vương lên ngôi, muốn tỉ mỉ hỏi một chút, nếu thật là Thập Tứ ca ca làm hoàng đế, mình tìm cái cơ hội, cũng có thể chạy ra khỏi nơi này, ai ngờ giờ lại phải chịu trừng trị. 

Đang thương tâm thời điểm, truyền đến thanh âm âm dương qui khí: "Ơ, ngươi được nằm trên giường nghỉ ngơi, còn ở chỗ này khóc, chúng ta phải chịu ở bên ngoài cực khổ, không biết đã khóc thành cái dạng gì rồi." Nguyên lai là Tiểu Ngọc đưa cơm tới rồi, trong tay nàng vác cái rổ, đầy mặt mất hứng. 

Tiểu Viên thấy nàng, đem mặt hướng vào bên trong, Tiểu Ngọc hừ một tiếng, đem rổ để xuống, từ bên trong lấy ra cơm canh, một chén cơm tẻ, một đĩa thịt dê hầm cách thủy nấu nhừ, còn có một phần mầm đậu xào chay. Tiểu Viên giờ cũng đói lắm rồi, ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, đành phải nuốt nuốt nước miếng. 

Tiểu Ngọc dọn cơm ở trên bàn, lại nhìn vẻ mặt thèm ăn Tiểu Viên, càng phát khinh bỉ, bày xong thức ăn, liền đi ra ngoài. Tiểu Viên nhìn thức ăn, muốn ăn lại ăn không được, trong lòng gấp gáp, muốn ngồi dậy, nhưng cũng không có cách nào ngồi dậy, ở trên giường ngọ nguậy nửa ngày, cũng không thể xuống, dùng hết tất cả hơi sức cũng không được. 

Trong lòng giờ mới hiểu được chủ ý của Vương mụ, chỉ đành nhìn những đĩa thức ăn kia, nuốt nuốt nước miếng. Tiểu Ngọc đợi cơm nước xong, đi vào dọn dẹp thức ăn, thấy thức ăn không động, cười lạnh nói: "Thật là tôn quý rồi, cơm ngon như vậy mà không đứng lên ăn." Thu thập, tự nàng ta đi hưởng thụ. 

Cơm tối, ăn khuya đều là như thế, Tiểu Viên nằm trên giường một ngày, không được uống nước, ban đêm cũng mơ hồ ngủ. Lúc này trong bụng ám ách, chỉ muốn đi tiểu, không xuống giường được, vậy thì làm sao bây giờ, chỉ đành dùng sức đình chỉ, ngủ cũng không ngủ được. 

Đợi đến bình minh, nghe thấy tiếng động mở cửa, còn tưởng là Vương mụ tới cởi trói cho mình, trơ mắt nhìn cửa, tiến vào là Lục Khởi vẫn còn ngáp. Nàng chỉnh lại vạt áo, thấy Tiểu Viên đưa mắt nhìn mình, cười lạnh một tiếng, tiến lên vén chăn của nàng lên, thấy nàng phía dưới ướt một mảnh, thì ra là mới vừa rồi Tiểu Viên nhịn không được, đi tiểu tại trên giường. 

Lục Khởi để chăn xuống, lấy tay che lỗ mũi, bày ra vẻ mặt ghê tởm: "Phi, lớn như vậy mà còn đái dầm, thật là không có gặp qua." Nói xong vung tay một cái liền đi ra ngoài rồi. Tiểu Viên chỉ đành phải nằm trên nước tiểu, nước mắt không nhịn được chảy xuống. Lòng người hiểm ác, ban đầu nghe mẫu thân nói qua, những việc phế hậu Giả thị đã làm, liền đủ hiểm ác rồi. Mẫu hậu còn nói qua, nhiều người không có nhân tính, đối với người khác hành hạ, ai ngờ những người này, nghĩ ra biện pháp, mình chưa từng nghe qua. 

Chương 9

Tiểu Viên ước chừng bị trói ở trên giường ba ngày, Lục Khởi mới đến cởi trói. Tiểu Viên lúc này đã bị đói sắc mặt trắng bệch, tay chân bị trói đã lâu, chết lặng nằm ở đó, ngồi ở bên giường, chẳng qua là không động. Vương mụ hết sức đắc ý, nhưng vẫn là quát lên: "Nhìn thân thể ngươi kìa, còn không mau tắm giặt đi." 

May mắn Tiểu Viên ba hôm chưa ăn cơm, trên người chỉ có ít nước tiểu, dùng khăn lung tung lau một hồi, lúc này mới mặc bộ quần áo, chẳng qua ba ngày không có mặc, y phục này lại rộng ra rất nhiều. Tiểu Viên nhìn tay chân mình, ngày đó bị trói thời điểm, những chỗ này được dùng vải bông thật dầy bọc , lúc này tháo dây trói rồi, những chỗ này vết máu bầm chẳng qua là nhàn nhạt. Tiểu Viên hôm đó còn tưởng là họ tốt bụng, hiện thời mới nghĩ đến, nếu mình bị trói chết ở trên giường, đến lúc cởi dây, trên người cũng không có vết thương, không khỏi rùng mình. (muanho: cao thủ. Quả là cao thủ. Vương mụ: Chuyện. Ngươi cẩn thận cho ta. Muanho: *lầm bầm* Đáng ghét.) 

Vương mụ đã đưa tay kéo nàng tới đây, hơi sức quá lớn, Tiểu Viên thiếu chút nữa ngã nhào. 

Vương mụ bị đau nhăn mày, thì ra là Tiểu Viên bị đói mấy ngày nay, trên tay xương dô cả ra, động đến Vương mụ, Vương mụ mắng câu: "Ngươi vóc dáng không lớn, xương lại không nhỏ." Vẫn là đem Tiểu Viên đè vào chậu nước, cho nàng rửa mặt, trong miệng nói: "Đại gia đòi muốn gặp ngươi, tiểu thư không chịu nổi, nếu không..." 

Tiểu Viên cảm giác được Vương mụ tay nặng chút, Lục Khởi ở bên cười lạnh nói: "Mụ mụ, cùng nàng ta nói nhiều làm gì." Tiếp đối với Tiểu Viên nói: "Ngươi ngoan ngoãn nghe kỹ cho ta, thấy đại gia, không được nói chuyện không nên nói." Vương mụ cộng thêm: "Nếu không thì không phải dễ dàng như vậy, trói ba ngày thôi đâu." 

Tiểu Viên mặc cho họ giày vò, Lục Khởi lại đem qua một chai thuốc, cho nàng lau tay chân, rửa mặt xong, lại đem qua phấn bột nước hướng mặt nàng lau lung tung, cuối cùng dọn dẹp, có thể đi gặp người rồi, Vương mụ cùng Lục Khởi lúc này mới đẩy nàng ra cửa. 

Mới ra cửa phòng, chỉ nghe thấy trong phòng Kim tiểu thư truyền đến thanh âm: "Ca ca, cái này không thể đập." Tiếp theo là tiếng bình hoa rơi xuống đất. Kim lão gia tay cầm gậy, tức giận tới mức phát run: "Cái này nghiệt chướng, nghiệt chướng." Quay đầu nhìn thấy Tiểu Viên, còn không đợi nàng hành lễ, liền đem nàng hướng trong phòng đẩy: "Ngươi gây ra họa, bản thân mình đi thu thập." 

Tiểu Viên bị hắn đẩy một cái lảo đảo, vội vịn cánht cửa, lúc này mới không có ngã nhào, không đợi nàng đứng vững, có người tiến lên ôm lấy nàng: "Tiểu Viên, ngươi rốt cuộc đã tới, thật tốt." Tiểu Viên bị hắn ôm lấy, không khỏi nhăn mày lại, Kim đại gia giống như cảm giác được Tiểu Viên mất hứng, cười cười đem nàng từ trong ngực mình buông ra, nhưng vẫn là lôi kéo tay của nàng không thả. 

Kim tiểu thư nhìn thấy, trong lòng oán hận, cũng không biết Tiểu Viên là chuyện gì xảy ra, mỗi lần nó sắp bị giết chết, đã có người ra ngoài quấy rối, quay đầu lại, mắt nhìn Kim lão gia, thấy hắn cũng là sắc mặt xanh mét, trong nội tâm khẽ động, tiến lên thi lễ, dịu dàng mà nói: "Phụ thân, người trước trở về, nơi này đã có nữ nhi thu thập." Kim lão gia liên tiếp than thở, Kim Phúc nâng đỡ rời đi. 

Tiểu Viên lúc này mới vừa đứng ngay ngắn, thấy bên trong phòng loạn thành một đống, bài biện trong phòng Kim tiểu thư cũng bị đập ngổn ngang, biết là Kim đại gia làm, mới vừa tính nói chuyện, một hồi mê mang, ba ngày chưa ăn cơm, lại bị trói ở một chỗ, người sắt cũng không chịu đựng được, huống chi Tiểu Viên thân thể còn yếu. 

Kim đại gia thấy mặt Tiểu Viên tái nhợt, vội lấy tay đỡ nàng, thận trọng nói: "Tiểu Viên, ngươi làm sao vậy, có phải hay không đói bụng?" Vừa nói vừa từ trong lồng ngực lấy ra bánh gói lá sen, mở ra, cũng là thịt dê, Kim đại gia đưa cái này nâng đến trước mặt nàng: "Ăn, ngươi ăn cái này." (Muanho: sau những ngày mưa, cũng đã lộ ra một chút ánh sáng mặt trời. Dù là mỏng manh… nhưng dẻo dai, kiên cường) 

Chương 9.2 

 

Kim tiểu thư thấy Kim đại gia như vậy ân cần, hừ một tiếng, nhưng không có lên tiếng. Tiểu Viên nhìn thịt dê còn bốc hơi nóng, trong lòng ngũ vị tạp trần, nếu như hắn không ngốc thì là một nam nhân tốt? 

Kim đại gia thấy Tiểu Viên chậm chạp không có cầm miếng thịt, có chút nóng nảy, cơ hồ là đem thịt nâng đến dưới mũi nàng: "Tiểu Viên, cái này không phải ăn còn dư lại , là ta cố ý để lại cho ngươi." Tiểu Viên gạt nước mắt, thôi, số mệnh của mình, lượm miếng thịt, từ từ bỏ vào trong miệng nhai . 

Thịt rất thơm, chẳng qua là trong miệng Tiểu Viên giờ đây không cảm thấy mùi thơm này, nàng nhìn mặt hưng phấn của Kim đại gia, chẳng lẽ mình cả đời này, lại thật sự phải ở trong tiểu viện này, cùng với Kim đại gia ngốc này sao? Hắn đối nàng hảo, đã là trong cảnh ngộ này khó gặp được rồi.

Tiểu Viên không nói lời nào, Kim đại gia chẳng qua là nhìn nàng hì hì cười. Kim tiểu thư ở bên cạnh nhìn bộ dáng kia, trong lòng tức giận nhiều hơn, nghiêng mắt nhìn Kim đại gia một cái, không khỏi nghĩ đến, nếu không có Kim đại gia, tất cả của cải Kim gia không phải đều là đồ cưới của mình sao, huống chi hiện tại đã muốn làm quan, thường lui tới xã giao , biết mình có một ca ca ngu si, vốn mình đã xuất thân không tốt, càng bị người cười chết? 

Nghĩ tới nghĩ lui, cây quạt trong tay đã bị mình bất tri bất giác, nhu tới nhu đi, liền phiến quạt cũng bị mình bóp đứt rồi. Còn nghe thấy rắc rắc một tiếng, Kim tiểu thư mới nhìn lại, cây quạt của mình đã bị bóp hư. 

Nghe thấy tiếng vang, Kim đại gia hướng bên này xem, Kim tiểu thư nhân cơ hội, đem cây quạt hư hướng trên bàn tùy ý khẽ ném, hừ nói: "Ca ca, không phải muội muội nói ngươi, ngươi muốn lấy lòng nha đầu này, cũng không cần ở trong phòng của muội?" Kim đại gia nghe muội muội nói như vậy, sờ sờ đầu, Tiểu Viên vội vàng đứng dậy nói: "Tiểu thư nói đúng lắm, đi ra ngoài thôi." 

Vừa nói vừa lôi kéo Kim đại gia, cũng không cho Kim tiểu thư hành lễ, liền cùng hắn ra khỏi phòng. Kim đại gia bị Tiểu Viên lôi kéo, đi tới trong vườn hoa, vẫn không rõ xảy ra chuyện gì, Tiểu Viên kéo hắn ở trên một tảng đá lớn, ngồi xuống, mình đứng ở nơi đó, hỏi hắn nói: "Đại gia, nô tỳ hôm nay hỏi ngươi một câu, ngươi tại sao đối với ta tốt như vậy?" 

Kim đại gia không ngờ tới Tiểu Viên hỏi như thế, sờ sờ đầu, nửa ngày mới nói: "Bởi vì Tiểu Viên rất tốt với ta, sẽ không trêu cợt ta, còn có..." Kim đại gia lại có chút ngập ngừng, xấu hổ liếc mắt nhìn Tiểu Viên: "Tiểu Viên dáng dấp thật là đẹp mắt, nói chuyện cùng họ không giống nhau." Lý do này, Tiểu Viên cũng không nghĩ tới , mình là người Lạc Kinh, đi tới Giang Đông, tự nhiên sẽ không nói tiếng địa phương. Lúc mới tới còn bị bọn Tiểu Ngọc cười nhạo, nghe không hiểu nàng nói, còn qua hồi lâu, mới học được Ngô Ngữ, sao Kim đại gia lại thích mình nói chuyện đây? 

Kim đại gia thấy Tiểu Viên không nói lời nào, nóng nảy, đưa tay nghĩ muốn kéo nàng, lại cảm thấy như vậy không tốt, nửa ngày mới lúng ta lúng túng nói: "Tiểu Viên, có phải hay không ta nói sai rồi, ngươi đánh ta tốt lắm." Tiểu Viên âm thầm than một tiếng, bên môi lộ ra một tia cười khổ: "Thôi, không có gì đâu." 

Thấy Tiểu Viên cười, Kim đại gia lúc này mới cao hứng, gật đầu liên tục: "Tiểu Viên, ta hiểu biết rõ người khác đều nói ta là người ngu, nhưng ta nhất định sẽ đối với ngươi thật tốt." Tiểu Viên không khỏi sửng sốt, thế nào lúc này lại không ngốc rồi. 

Lúc này thanh âm một nam tử vang lên: "Đại cữu (anh vợ) hôm nay thật hăng hái, còn ở nơi này ngắm hoa." Theo phương hướng thanh âm truyền tới, nguyên lai là Vương Thắng An cùng một nam tử xa lạ đứng ở nơi đó, Kim đại gia có chứng sợ thấy người lạ, thấy người lạ, không khỏi co rụt lại. Tiểu Viên vội vàng hành lễ, Vương Thắng An khoát tay đi tới, đối với Tiểu Viên nói: "Nghe nói vài ngày trước thân thể ngươi không tốt, hiện giờ đã khỏe hơn chưa?” 

Chương 9.3 

 

Vương Thắng An quan tâm, nói thật ra, cũng là không giấu được, Tiểu Viên nhìn thấy hắn, liền nghĩ tới lời hắn thủ thỉ, nếu trừ Kim tiểu thư làm chính thê, mình chịu thiệt làm thiếp, hiện giờ xem ra, cũng không coi là kém. Chỉ là mình cùng Kim đại gia bây giờ đã là ván đã đóng thuyền rồi, nhắc lại chuyện này, không tốt. (muanho: Tiểu Viên, nàng nghĩ cái gì vậy. Ta giận.) 

Nghĩ tới đây, Tiểu Viên lui về phía sau một bước, lần nữa hành lễ: "Nô tỳ thân thể đã thật tốt rồi, tạ cô gia quan tâm." Vương Thắng An thấy nàng đối với mình thái độ, lại là dạng này lễ độ xa cách. Liếc mắt nhìn núp ở sau lưng Tiểu Viên- Kim đại gia, trong lòng tức giận, nếu không phải là vì cái kẻ ngu này, Tiểu Viên cũng sẽ không như vậy. 

Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, trên mặt vẫn như cũ cười, Tiểu Viên đi qua lễ, liền lôi kéo Kim đại gia đi khỏi. Vương Thắng An nhìn bọn họ đi xa, trong miệng khạc ra một câu: "Hoa tươi cắm trên bãi phân trâu." Nam tử bên cạnh, thấy Tiểu Viên cũng không tránh, trong lòng cảm thấy kỳ quái, đợi đến nghe được Vương Thắng An nói câu này, càng thêm kỳ, cau mày hỏi: "Hai vị vừa rồi là ai?” 

Vương Thắng An lúc này mới nhớ tới khách quý bị mình lạnh nhạt ở bên, hơi hạ thân nói: "Tên nam tử kia, là huynh trưởng vị hôn thê của ta, thiếu sót một chút." Vừa nói vừa cười ha ha, nam tử cũng hiểu một chút, không có hỏi tới, chẳng qua là lại hỏi: "Cô gái kia tuy mặc quần áo nha hoàn, nhưng cử chỉ lại không tầm thường, xuất thân thế nào vậy?" 

Vương Thắng An đang ở phía trước dẫn đường, nghe hỏi như vậy, cười nói: "Nhà buôn chỉ nói mua được nha đầu đó ở Lạc Kinh, nói là cha mẹ đều đã mất, cũng không biết là cái gì xuất thân." Nói tới chỗ này, Vương Thắng An nhớ tới chuyện Huệ hoàng hậu, cười nói: "Năm đó Lạc Kinh bị tấn công, Huệ hoàng hậu cũng bị bắt đi rồi, coi như nàng xuất thân hảo, trong nhà cũng không có người nào rồi." 

Nam tử nghe lời này, nhăn mày, quan tâm đối với Vương Thắng An nói: "Vương huynh, ta với ngươi tương giao lâu ngày, có câu không thể không nói, đại tộc ở Lạc Kinh, chạy trốn tới Giang Đông cũng không ít, làm nô tỳ vẫn là nghe nói qua. Trước đó vài ngày ngươi không có nghe nói sao? Trong nhà Tần Thái Thú ở Tô Châu có gã sai vặt, hẳn là đường đệ Tạ hoàng hậu, lúc Lạc Kinh bị tấn công, hắn trốn thoát, ai ngờ bị Tần Thái Thú mua đi, còn bị đánh chửi, gã sai vặt này tìm thời cơ, trốn thoát, lại tìm đến thúc thúc." 

A, Vương Thắng An nghe, có nghe nói Thái Thú Tô Châu ngày gần đây mới bị bãi quan, nhưng không biết nguyên do, không khỏi tỉ mỉ nghe, nam tử gật đầu nói: "Sau đó, gã sai vặt này đi gặp Tạ hoàng hậu, nói ở trong Tần phủ Thái Thú bị làm nhục, Thánh Thượng ra chiếu, Tần Thái Thú thân là quan viên, lại không thương xót hạ nhân, đầu mặc dù được bảo vệ, quan vị lại bị mất, Vương huynh, nếu trong phủ này có vị như vậy,, nên sớm tính toán." 

Lời nói này nhắc nhở Vương Thắng An, nếu gia tộc Tiểu Viên chỉ là tứ tán khắp nơi, cũng liền yên lòng, chuẩn bị thu chủ ý của ng. Hà Gian Vương đóng đô Kiến Khang, Lạc Kinh còn có mấy gia tộc, hiện tại cũng bắt đầu tìm nơi nương tựa, đến lúc đó nếu người trong nhà Tiểu Viên không có chết hết, đi tới Kiến Khang, Tiểu Viên cùng bọn họ gặp được, giống như người của Tạ gia, lại thành thân gia. 

Chương 10

Thấy Vương Thắng An sắc mặt biến đổi, nam tử cười ha ha: "Vương huynh, tại hạ biết ngươi là người thông minh, biện pháp mà người nghĩ, Tần gia ngày đó chỉ là không cơ mật, nếu thật giam ở bên trong cả đời, thì thần không biết, quỷ không hay ." Vương Thắng An nghe nói như thế, cười ha hả, đối với nam tử chắp tay nói: "Nghe vua nói một buổi, hơn đọc sách mười năm." 

Nam tử khoát tay: "Không dám không dám." Lúc này đã đến phòng khách Kim gia, Vương Thắng An thỉnh hắn ghế trên, mình ở phía dưới bồi khách, khách và chủ đều vui mừng mà nói chuyện. 

Tiểu Viên dĩ nhiên là không biết Vương Thắng An tính toán, thật dễ dàng đem Kim đại gia đưa đi. Tiểu Viên trở lại tiểu viện Kim tiểu thư, mới vừa vào cửa, lại bị hù giật mình, Kim tiểu thư ngồi ở trong sân, mặt trầm như nước, mặc dù đã tới tháng tám, cây quạt kia vẫn phe phẩy không ngừng, Vương mụ cùng Lục Khởi phục vụ ở một bên. 

Tiểu Viên nhìn thấy loại này trận thế, không cần nghĩ, cũng biết vì mình mà tới, tiến lên quy củ hành lễ, đứng ở một bên, chờ Kim tiểu thư lên tiếng. Kim tiểu thư để xuống cây quạt, cười nói: "Đại tẩu tử, là ta không tốt, nơi này nhận lỗi với tẩu tử." 

Vừa nói thanh âm mềm mại yếu ớt, vừa đứng lên, thuận thế sẽ phải cho Tiểu Viên bồi lễ. Tiểu Viên nhìn trên mặt nàng âm dương quái khí nụ cười, trong lòng biết không ổn, vội quỳ xuống, đối với Kim tiểu thư nói: "Tiểu thư, đó chỉ là nói đùa, ai có thể làm thật đây?" 
phan_1
phan_2
phan_3
phan_5
phan_6
phan_7
phan_8
phan_9
phan_10
phan_11
phan_12
phan_13
phan_14
phan_15
phan_16
phan_17
phan_18
phan_19
phan_20
phan_21
phan_22
phan_23
phan_24
phan_25
phan_26
phan_27 end
phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .